Đề bài: Hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha lúc em đạt điểm tốt. (Đề 2 trong bài viết số 6 văn 6)
Bài Làm:
Hạnh phúc được tạo nên từ nhiều mảnh ghép của cuộc sống. Có những khoảnh khắc chớp nhoáng, những mảnh ghép rất nhỏ bé thôi lại tôn lên những gam màu ý nghĩa. Hình ảnh mẹ khi em đạt điểm tốt chính là khoảnh khắc kỳ diệu đó đối với em.
Trong hành trình khôn lớn, em đã không ít lần làm mẹ phiền lòng. Thời gian mải chơi, lơ là học tập khiến kết quả trên lớp tụt dần. Dù mẹ không mắng chửi khắt khe nhưng em vẫn nhận ra nỗi buồn quẩn quanh trong đôi mắt của mẹ. Em giật mình nhận ra và âm thầm tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng sửa lại lỗi lầm ấy. Em cố gắng, kiên trì từng ngày. Có những lúc mệt mỏi, mất đi tự tin, em dường như muốn bỏ cuộc. Nhưng sự quan tâm, niềm tin của mẹ nhanh chóng đánh tan suy nghĩ đó.
Cuối cùng, kết quả xứng đáng đã thuộc về em. Em đạt được điểm tốt. Kỳ thi cuối kỳ, em xuất sắc ở cả ba môn thi. Cầm bài thi với điểm 10 đỏ chót môn Toán, Anh trên tay và điểm 9 rực rỡ bài thi môn Ngữ Văn, lòng em vui sướng đến khó tả. Em cẩn thận cất bài vào túi, trống tan trường vừa điểm là nhanh chóng đạp xe về nhà.
Trong ánh nắng vàng gay gắt, hình ảnh mẹ hiện ra trong tầm mắt em. Em ngoan ngoãn cất lời chào mẹ rồi khoe ngay ba bài thi đạt thành tích tốt của mình. Mẹ đang dở tay trên bếp, thấy em đưa giấy ra, ánh mắt mẹ ban đầu hơi lo lắng. Có lẽ mẹ lo em lại mắc phải lỗi sai nào khác. Mẹ lau tay vào khăn sạch, thấy niềm vui khó che giấu trên khuôn mặt em, nét mặt mẹ dường như giãn ra đôi chút. Đôi bàn gầy gầy,nhỏ nhắn của mẹ đỡ lấy bài thi của em. Mẹ đưa mắt lướt nhanh qua những trang giấy, từ ngỡ ngàng, ngạc nhiên, ánh mắt ấy bừng sáng lên niềm tự hào to lớn. Đôi mắt mẹ cong cong lại như vầng trăng lưỡi liềm, đôi mắt ấy giống như biết cười. Khuôn mặt mẹ rực rỡ, tươi sáng hẳn lên, niềm lo lắng đã biến đi đâu mất. Mẹ nở một nụ cười, vui vẻ, hài lòng và ân cần, tự hào nói với em: “Con gái mẹ giỏi lắm. Mẹ rất tự hào về con. Mẹ tự hào vì con đã cố gắng, cố gắng hết sức để chiến thắng bản thân mình”.
Rồi mẹ dang rộng vòng tay ôm em vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc em. Một lát sau, như sực nhớ ra điều gì, mẹ vội vã đi vào bếp, nói sẽ nấu cho em thật nhiều món ngon. Bóng dáng thân thương của mẹ khuất dần sau cửa bếp, nhưng giọng nói và nụ cười vui vẻ, hài lòng của mẹ vẫn hiện diện đâu đây. Niềm vui của hai mẹ con lan tỏa cả căn nhà, mang hương vị ngọt ngào mát rượi, xua tan đi cái nắng nóng oi ả của mùa hè.
Chỉ một thời gian không lâu sau đó, những món ăn bắt mắt lần lượt được mẹ bưng ra, xếp ngay ngắn trên mâm. Bữa cơm trưa hơi muộn, nhưng vui vẻ và ngon đến kỳ lạ. Nụ cười vẫn chưa tắt trên khuôn mặt mẹ. Mẹ chăm chút gắp cho em từng món, từng món. Bát cơm đầy ụ lên như một ngọn núi nho nhỏ. Ngọn núi ấy là tất cả tình yêu thương của mẹ. Vừa ăn cơm, mẹ vừa nhẹ nhàng dặn dò, động viên em cố gắng hơn, cố gắng cho tương lai của mình. Mẹ nói bố mẹ luôn ủng hộ và đồng hành bên cạnh em. Lời nói ấy đem theo cả một sức mạnh lớn lao, lặng lẽ truyền cho em động lựng và cố gắng. Cơn gió hiếm hoi lùa qua khe cửa, giọng mẹ đều đều mà thấm thía.
Thời gian qua đi, em luôn nỗ lực đạt nhiều điểm tốt hơn nữa nhưng hình ảnh mẹ khi ấy vẫn mãi in sâu trong trái tim em. Những phút giây mỏi mệt, yếu lòng, hình ảnh mẹ trong hạnh phúc và tự hào ấy đã tiếp thêm sức mạnh, là điểm tựa để em kiên trì. Mẹ là may mắn, là yêu thương và là cả chỗ dựa vững chắc của cuộc đời em.