Đề bài: Viết đoạn văn ngắn phân tích tâm trạng của nhân vật “tôi” khi đón gió chướng về
Bài làm:
Bài tham khảo 1:
Nhân vật “tôi” trong “Trở gió” của Nguyễn Ngọc Tư đã có tâm trạng và cảm xúc đặc biệt khi đón gió chướng về. Đó là một tâm trạng lộn xộn, ngổn ngang, mừng rồi lại bực. Bực là bởi lẽ khi đứng trong gió đầm đìa khiến nhân vật tôi cũng buồn vì sắp hết một năm, sắp già mà chưa kịp sống, tay vẫn trắng. Khi gió về “tôi” luôn có cảm giác như sắp mất đi cái gì đó không rõ ràng và giải thích được. Còn vui bởi vì “tôi” vẫn luôn mong gió chướng về, nó dường như trở thành thói quen. Gió về là Tết sắp đến khiến cho con người rạo rực, háo hức và mong chờ. Nhưng những sợi gió đó cứ lại xốn xang vào nỗi nghèo túng và lo sợ không lo nổi một cái Tết tử tế. Không chỉ vậy, gió chướng còn gợi về nỗi nhớ quê nhà và những hình ảnh quen thuộc của nhân vật tôi. Có thể thấy, “tôi” đã đón gió chướng trong sự chờ mong nhưng cũng man mác buồn, lo sợ và nhung nhớ.
Bài tham khảo 2:
Trong truyện ngắn “Trở gió” của tác giác Nguyễn Ngọc Tư, nhân vật chính là tôi đã đón gió chường về trong những trạng thái và tâm trạng vô cùng đặc biệt. Nhân vật tôi đón gió trong sự lộn xộn, ngổn ngang, dường như khó có thể giải thích được tại sao lại như vậy. Tôi vừa bực vì khi gió về là Tết cũng về kéo thêm nhiều sự buồn bã vì tuổi già, vì phải lo nghĩ làm sao có một cái Tết đầy đủ, tử tế. Những nỗi buồn, sợ mất mát khiến cho nhân vật tôi bực mình khi phải đón gió chướng về. Nhưng dù bực thế nào, thì khi gió chường về, tôi cũng cảm thấy háo hức, mong chờ bởi lẽ cảnh sắc khi ấy cũng làm rung động lòng người biết bao. Khi gió chướng về cũng chính là mùa thu hoạch, nên tạo điều kiện thuận lợi cho nhân dân có cuộc sống ấm no hơn. Sự mong chờ một điều quen thuộc kéo theo nỗi nhớ quê nhà được hiện lên rất rõ trong tâm trạng của tôi. Nhân vật tôi tưởng tượng rằng, khi gió về thì dù có đang đi xa hay ở đâu, nó cũng báo hiệu cho tôi biết đến lúc mình phải quay trở về nhà, Quả thực, nhân vật tôi trong bài thơ mang tâm hồn thật nhạy cảm và bâng khuâng trong khoảnh khắc đón gió chướng về.
Bài tham khảo 3:
Tâm trạng của nhân vật “tôi” khi đón gió chướng về trong tác phẩm “Trở gió” của Nguyễn Ngọc Tư đã được thể hiện hết sức độc đáo. Khi gió chướng về, nhân vật tôi cảm thấy rất lộn xộn và ngổn ngang, bởi vì tôi vừa bực cũng lại vừa vui. Tôi bực bởi vì mỗi khi gió chướng về là tôi cảm giác như mình sẽ già thêm, mất mát đi thứ gì đó mơ hồ. Tâm lí này là dễ hiểu vì gió chướng về là thời điểm Tết sắp đến, con người sẽ mang rất nhiều tâm trạng khác nhau. Đối với những người dân ở làng quê, họ sợ Tết đến bởi vì nỗi nghèo túng và sợ không lo nổi một cái Tết yên ấm. Tuy nhiên, sự mong chờ gió chướng về cũng là một điều đặc biệt trong tâm trạng của tôi, bởi gió về là thời điểm mùa thu hoạch mang đến sự yên vui và no ấm cho người dân. Chưa dừng lại ở niềm vui, nỗi buồn, gió chướng về còn khiến nhân vật tôi bộc lộ nỗi nhớ nhà. Tôi nhớ về những hình ảnh quen thuộc đã gắn bó từ lâu với những sự vật bình dị, gần gũi và không khí thiên nhiên thanh bình của quê hương. Ở nơi xa phố thị, nhân vật tôi có đủ những thứ hoa quả, quá bánh xa hoa, đầy đủ, nhưng chỉ có ở làng quê, tôi mới tìm được gió chướng lộng lẫy như vậy.
Bài tham khảo 4:
Khi gió chướng về, nhân vật “tôi” đã có những dòng tâm trạng hết sức đặc biệt, điều đó được thể hiện rõ trong tác phẩm “Trở gió” của Nguyễn Ngọc Tư. Bắt đầu từ tâm trạng lộn xộn, ngổn ngang và không rõ ràng. Khi gió chướng về báo hiệu một cái Tết lại sắp tới khiến cho nhân vật tôi lo sợ mình sắp già đi mà chưa làm được điều gì cả, thậm chí còn có cảm giác sắp mất mát một thứ gì đó. Và cũng khi gió chướng về thổi những ngọn chướng “buồn cha chả là buồn” vào nỗi nghèo túng, lo một cái Tết không được tử tế của người dân. Nhưng cũng chính gió chướng cồn cào, nồng nhiệt mà dịu dàng ấy lại là một thói quen của nhân vật tôi mang theo nhiều mong chờ và kì vọng. Đó chính là sự kì vọng vào một mùa thu hoạch tốt tươi. Một điều đặc biệt nữa là sau này khi đi xa, khi nhắc đến “gió chướng” sẽ khiến cho nhân vật tôi “chết giấc trong nỗi nhớ quê nhà”. Qua những hình ảnh thân thuộc và bầu không khí dịu dàng, ta có thể thấy, gió chướng đã thực sự gợi lên và dẫn nhân vật tôi đến với những cảm giác và kí ức ngày xưa trong niềm yêu thương, nhung nhớ. Để cho dù có đi xa đến nơi đâu đi chăng nữa, thì nhân vật tôi cũng chỉ mong có một ai đó “bán gió mùa” cho mình.