Đề bài: Tả cô giáo của em trong giờ học Tiếng Việt
Bài Làm:
Thời gian trôi đi, mỗi ngày em lại tích cóp cho túi đựng kí ức của mình những kỉ niệm quý giá. Kỉ niệm đẹp nhất có lẽ là những kỉ niệm của đời học sinh, những tháng năm em còn ngồi trên ghế nhà trường. Trong số đó, em vẫn luôn vấn vương mãi hình ảnh cô giáo của em trong giờ học Tiếng Việt đầu năm học lớp 5.
Cô giáo của em tên là Thanh Thủy – một cái tên nghe rất êm tai. Cô chủ nhiệm chúng em từ năm lớp bốn, tình cờ cô cũng được phân công chủ nhiệm khi chúng em lên lớp 5. Cả lớp vốn đã quen những giờ giảng truyền cảm, cuốn hút của cô nên đứa nào cũng hào hứng ra mặt khi chuẩn bị đến giờ học.
Hôm ấy, trời vừa chuyển sang thu – mùa tựu trường của lớp lớp học trò. Lòng em vẫn còn xốn xang cảm giác khó tả. Trong không khí mát mẻ, trong lành, cả sân trường đã im lìm chờ đón một ngày học mới. Trên hành lang dài và hẹp, chúng em nghe tiếng giày cao gót cộp cộp vang nhẹ. Cô giáo em xuất hiên trước cánh cửa gỗ sơn màu nâu cánh dán, tay cô cầm tập giáo án dày. Chắc hẳn cô đã phải thao thức nhiều đêm bên trang giáo án ấy.
Lũ chúng em cùng nhau đứng dậy chào cô, mặt ai cũng rạng rỡ, vui tươi. Cô nở một nụ cười tươi tắn, vẫy tay ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống. Rồi giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng của cô vang lên: “Chúng ta bắt đầu học nhé”. Cô quay lên bục giảng, đôi tay hơi mũm mĩm cầm viên phấn trắng, dòng chữ ngay ngắn và mềm mại dần hiện ra theo động tác đưa phấn của cô. Cô viết: “Thư gứi các học sinh – Hồ Chí Minh”. Đó là bài học tập đọc dầu tiên của chúng em trong sách giáo khoa Ngữ văn lớp 5, tập 1. Em chăm chú ngắm nhìn từng cử chỉ, hành động của cô, cảm thấy một sức hút kì diệu toát ra từ đó. Cô Thanh Thủy đã bước sang tuổi bốn mươi, thân hình cô không thon thả, mảnh mai như những cô giáo trẻ khác nhưng trông rất gần gũi, hiền hậu. Khuôn mặt tròn trịa của cô đặc biệt gây ấn tượng với đôi mắt to giống như có thể nhìn thấu bạn nào hiểu bài bạn nào không. Mái tóc cô đã điểm một vài sợi bạc, xoăn nhẹ buông sau lưng. Cô trông thật đầy đặn trong chiếc áo dài màu tím. Tà áo dài khẽ tung bay theo nhịp bước.
Trong lớp học yên tĩnh không một tiếng động, cô đi lại quanh lớp học. Giọng nói trầm bổng, du dương của cô quẩn quanh khắp căn phòng. Cô từ từ kể lại những câu chuyện về quá khứ, về Bác Hồ vĩ đại, muôn vàn kính yêu. Lời giảng của cô bỗng chan chứa niềm xúc động khôn nguôi và tình cảm yêu quý, trân trọng, khâm phục Hồ Chí Minh. Ánh mắt cô hình như long lanh nước. Cô cầm quyển sách giáo khoa, chậm rãi đọc từng câu chữ trong lá thư. Từng câu từng chữ văng vẳng bên tai chúng em rồi vang tận vào đáy lòng. Theo lời cô giảng, em như nhìn thấy hình ảnh Bác ngồi viết thư với niềm tin tưởng và hi vọng. Cả lớp chăm chú lắng nghe, không muốn bỏ sót bất kỳ lời nói nào của cô. Cô ân cần đi đến từng chỗ, nhìn những nét chữ khác nhau và truyền cho chúng em rất nhiều ý nghĩa từ lá thư ngắn trong sách. Tiếng chim ríu rít chuyền cành ngoài sân, ánh sáng xuyên qua kẽ lá nhảy nhót trên hàng chữ xinh xắn cùng hình ảnh cô tạo nên bức tranh hài hòa tuyệt đẹp. Thời gian cứ trôi đi, còn chúng em cứ đắm mình trong lời giảng của cô, đắm mình trong thế giới đẹp đẽ và nhân văn.
Mỗi chúng ta khi cắp sách đến trường luôn có những thầy cô giáo để lại ấn tượng không thể nào quên. Với em, cô Thanh Thủy chính là người như thế. Những giờ Tiếng Việt của cô không những dạy chúng em biết đọc, biết viết, biết cảm nhận cái hay của văn thơ mà còn dạy chúng em những bài học ý nghĩa. Mai sau, hình ảnh cô vẫn luôn là một trong những hình ảnh đẹp nhất của tuổi học trò chúng em.