- Bài mẫu 1: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn - Nói vô lễ với cô khi cô khiển trách do chưa làm bài tập
- Bài mẫu 2: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn - Chủ quan học tập nên bị điểm thấp
- Bài mẫu 3: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn - Cãi lại lời thầy
- Bài mẫu 4: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn - Sửa điểm, giấu sổ chủ nhiệm cô giáo
Bài mẫu 1: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn - Nói vô lễ với cô khi cô khiển trách do chưa làm bài tập
Dàn bài
- Mở bài: Khơi gợi lại những kỉ niệm của bản thân, trong đó đáng nhớ nhất và ân hận nhất chính là lần quậy phá cô giáo chủ nhiệm khiến cô buồn
- Thân bài: Kể lại câu chuyện gây ra lỗi với cô giáo
- Tôi là một học sinh chuyên quậy phá và câu chuyện diễn ra năm tôi học lớp bảy.
- Thứ hai sau tiết chào cờ, tôi và 6 bạn nữa ở lại học bồi dưỡng thêm nhưng tôi chưa làm bài tập cô giao về nhà
- Nghĩ cô đến muộn không hỏi bài nên tôi mặc kệ và mải chơi vào những trò chơi đầy thú vị của các bạn
- Cô giáo đến lớp yêu cầu nộp bài thì các bạn nộp còn tôi không có bài
- Cô giáo khiển trách và tôi nóng bột miệng thốt lên những lời nói thiếu lễ phép.
- Cô im lặng và dạy bài học mới với gương mặt thất vọng và lạnh lẽo
- Từ hôm ấy, tinh thần tôi gần như suy sụp, cứ vẩn vẩn vơ vơ, nhưng tôi không thể nào nói ra lời xin lỗi cô
- Từ ấy đền giờ, lòng tôi vẫn luôn vang lên bốn tiếng: “Em xin lỗi cô!” với hi vọng điều thầm kín này sẽ đến với cô...
- Kết bài: Thầy cô là những người đã sinh ra chúng ta lần thứ hai, những con người ấy vĩ đại không khác gì cha mẹ ta vậy. Vì thế ta không được làm những điều sai trái, mắc những lỗi lầm không đáng có để thầy cô phải buồn.
Bài làm
Tôi thường tự hào vì mình luôn “nổi tiếng” với những trò quậy phá của mình. Có khi tôi rúc đầu vào bãi cát, chờ ai đi ngang qua là “hù” một cái. Cũng có lúc tôi treo mấy bịch nước lên cành cây, chỉ cần một bóng dáng thân quen trên nẻo đường xa tiến lại là “ùm” một cái “mát lạnh tâm hồn”. Chính vì thế nên tôi được tôn lên làm “hiệp nữ giang hồ”, oai như …cóc. Tuy vậy những trò quậy phá của tôi không làm ai giận, đơn giản vì tôi biết “lựa người mà thí nghiệm” thôi. Vậy mà có lúc tôi không hề quậy phá nghịch ngợm thì tôi lại gây ra những lỗi lầm khiến cho “nạn nhân” của tôi buồn vô hạn. “Nạn nhân” mà tôi nói tới chính là cô giáo chủ nhiệm của tôi năm ngoái. Hễ mỗi khi nhớ lại là tôi thấy bứt rứt khó chịu trong lòng.
Đó là một câu chuyện buồn năm lớp bảy của tôi. Một năm rồi nhưng tôi nhớ rất rõ. Vào một buổi sáng thứ hai, trời đẹp, cảnh đẹp, người cũng đẹp nhưng chỉ có tôi là không đẹp bởi vì tôi đang buồn rầu, lo lắng và hồi hộp – bài viết khảo sát ra về nhà tôi chưa hoàn thành để nộp cho cô giáo. Giờ chào cờ hôm ấy tôi chẳng nghe được gì và cũng chẳng vui vẻ gì. Đáng lẽ lúc đó tôi có thể “tranh thủ” lấy ra viết tiếp nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không làm mà cứ ngồi thừ ra. Khi tiết chào cờ kết thúc, có lớp lũ lượt ra về, có lớp vào học tiếp ca sau. Còn bảy đứa trong đội tuyển chúng tôi, gồm có Oanh, Vi, Nhi, Duyên, Phương, Tú phải ở lại để học bồi dưỡng thêm. Chúng tôi chờ rất lâu mà cô vẫn chưa đến. Đứa than vãn: “Bài của tui dở ẹc à!”, đứa thì thảnh thơi: “Tui làm cũng tạm ổn”. Chúng nó vui vẻ chuyền bài cho nhau xem, bình phẩm tán loạn. Nhưng trong nhóm có nhỏ Oanh với tôi chưa làm bài. Tranh thủ nó xộc vào thư viện và mở vở làm liền, tôi cũng vội lao theo. Nhưng vừa viết được dăm ba câu, tôi lại bị những câu chuyện của mấy bạn làm bài rồi cuốn theo. Vui quá! Thế là bài vở lo lắng hay hồi hộp tôi đều dẹp sang một bên… Trong suốt thời gian chờ đợi ấy chúng tôi đi lòng vòng quanh sân trường, rồi ngồi trên ghế đá tán dóc đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất, cười đùa ầm ĩ rồi chạy xuống căng tin mua quà ăn vặt. Thỉnh thoảng nhớ lại vụ bài tập về nhà tôi cũng có lo có sợ nhưng những trò vui hấp dẫn quá nên nó khiến tôi nhắm mắt làm ngơ, và tự nhủ: “Trễ quá rôi, chắc cô không đến đâu. Vả cô có đến thì cũng không nhớ việc ra bài cho chúng tôi đâu mà lo.” Đến khi cái Oanh làm xong bài, hãnh diện đem ra khoe với chúng tôi thì nỗi lo sợ của tôi đã thành nỗi buồn. Vậy là trong cả nhóm đứa nào cũng có bài, chỉ trừ tôi, mà tôi lại là đứa học cũng khá và được cô đặt niềm tin lớn nhất trong đội chứ đâu phải bình thường …
Đang lo buồn, thì kia rồi, bóng dáng quen thuộc của cô giáo đang xuất hiện ngoài cổng trường. Giờ “tử hình” cũng đã đến. Cô giáo vội vã vào phòng học quen thuộc dành riêng cho đội chúng tôi. Cô xin lỗi vì có việc nhà đột xuất nên đã đến trễ khiến chúng tôi phải chờ, rồi cô lặng lẽ ngồi vào bàn và nghiêm nghị nhắc chúng tôi: “Nộp bài khảo sát đi các em!”. Các bạn lẹ làng chuyển bài cho cô. Khi cô xem sơ qua xấp bài thì ngạc nhiên lên tiếng: “Sao chỉ có sáu bài vậy các em? Em nào chưa làm bài vậy?”. Và tôi cúi gầm mặt rụt rè lên tiếng nghe hai má nóng bừng: “Thưa cô, em ạ!”. Cô chuyển hướng nhìn sang tôi không bằng lòng. Những trách móc của cô lúc đó chẳng có gì sai, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó tôi giận ngược lại cô. Tôi bướng bỉnh lên tiếng: “Nhưng em bận lắm ạ! Đây đâu có phải là bài kiểm tra định kì quan trọng đâu cô !”. Tôi nói là nói vậy thôi chứ tôi biết rất rõ đây là bài khảo sát năng lực đợt một cho đội chúng tôi, và có thể thầy giáo hiệu trưởng sẽ kiểm tra kết quả ngay hôm sau. Chính vì vậy nên, sau khi câu nói bướng vừa vọt ra khỏi miệng tôi, là một sự hối hận vây kín. Mặt cô tôi đanh lại, ánh mắt như có một đám mây mờ thoáng qua đầy vẻ thất vọng và lạnh lẽo làm sao! “Lấy sách ra, hôm nay ta học thơ các em!”- mãi đến năm phút sau cô giáo mới cất tiếng. “Ôi. Cô giáo muôn vàn kính yêu của em. Thật sự em đã quá ngu dốt và hỗn xược khi khi mở miệng ra để nói với cô câu ấy.” Và tôi biết là cô đã giận tôi ghê gớm lắm vì suốt buổi học hôm đó cô không nhìn tôi và không nói với tôi một câu nào. Sau đó cô vẫn còn buồn, dù liền hôm sau đó tôi đã mang bài đến nộp cho cô. Tôi không dám xin lỗi cô vì thái độ lạnh lùng ấy nhưng trong lòng luôn ray rứt rằng không biết cô có bị thầy hiệu trưởng khiển trách vì lỗi không quản lí tốt học sinh không?
Từ hôm ấy, tinh thần tôi gần như suy sụp, cứ vẩn vẩn vơ vơ. Tôi không còn tinh nghịch trêu ghẹo chọc phá mọi người như lời tôn xưng là “hiệp nữ giang hồ” nữa. Lúc nào tôi cũng nghĩ đến “chuyện ấy”.Tôi vừa giận mình kinh khủng vừa hối hận tràn trề. Nhưng có hối cũng cũng đã muộn rồi. Người ta cho rằng “Lời nói gió bay” nhưng với tôi thì lời đã nói ra rồi thì không sao rút lại được? Và dù tôi có cố cách mấy cũng vẫn không dám lại gần cô để nói một lời xin lỗi và mong cô tha thứ cho tôi. Tôi biết cô bao dung lắm nhưng nỗi day dứt ấy cứ bám theo tôi mãi (vì chỉ một tuần sau là cô lại vui vẻ trò chuyện cùng tôi như không có gì xảy ra vậy).
Đến bây giờ, khi tôi đã là một học sinh lớp tám rồi, tôi vẫn chưa thể mở miệng nói lời xin lỗi cùng cô, vì tôi quá rụt rè và ngại ngùng hay vì mặc cảm tội lỗi tôi cũng không phân biệt được. Tuy vậy trong lòng tôi lúc nào cũng vang lên bốn tiếng: “Em xin lỗi cô!” với hi vọng điều thầm kín này sẽ đến với cô như một phép màu tôi vẫn thường đọc thấy trong cổ tích để cô không còn phải buồn vì những đứa học trò vì ham chơi mà phát ngôn vô tâm như tôi.
Các bạn ạ! Thầy cô là những người đã sinh ra chúng ta lần thứ hai, những con người ấy vĩ đại không khác gì cha mẹ ta vậy. Vì thế ta không được làm những điều sai trái, mắc những lỗi lầm không đáng có để thầy cô phải buồn. Ta phải biết kính trọng yêu quí thầy cô như cha mẹ chúng ta, đừng làm gì để phải hối hận ray rứt suốt cuộc đời. Câu chuyện buồn của tôi sẽ là bài học đáng nhớ không những cho tôi mà cho cả những ai là học trò. Hi vọng bài viết nhỏ của tôi sẽ bật lên được lời xin tha lỗi đến với cô –cô giáo yêu quí của em. Như vậy tôi mới thôi day dứt về mình.
Bài mẫu 2: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn - Chủ quan học tập nên bị điểm thấp
Dàn bài
- Mở bài: Trong đời người, ai cũng có khuyết điểm và mắc phải dù chỉ một lần. Tôi cũng vậy, đó là lần tôi học lớp 2
- Thân bài: Kể lại kỉ niệm mà tôi đã mắc khuyết điểm
- Ngày đầu đi học lớp 2 của tôi bắt đầu đấy đầy niềm vui và hạnh phúc.
- Rồi thoáng chốc kiểm tra cuối kì, tôi vui vẻ khoe với bố mẹ những điểm 9, điểm 10 đỏ chói trong sổ liên lạc
- Rồi chúng tôi được nghỉ tết, lo mải chơi nên sau tết tôi chủ quan trong học tập chỉ cần điểm cao các bạn sẽ nể mình
- Đến kì thi giữa kì 2, suy nghĩ đó đã mang đến cho tôi những điểm số vô cùng tồi tệ
- Cô giáo trách mắng tôi vì lơ là trong học tập, tôi cảm thấy có lỗi và ân hận
- Tôi quyết tâm cố gắng học tập để bố mẹ và cô không phiền lòng, và điểm số được cải thiện rõ rệt trong bài kiểm tra cuối kì 2.
- Kết bài: Đó là kỉ niệm khiến tôi khó quên, tôi luôn hứa sẽ không tái phạm và cố gắng học để luôn làm cho cô giáo, bố mẹ và các vạn vui lòng.
Bài làm
Trong đời người, ai cũng có khuyết điểm và mắc phải dù chỉ một lần. Tôi cũng vậy. Khuyết điểm mà tôi mắc phải là lỗi lầm đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Lỗi lầm đó khiến tôi phải tự tìm hiểu ra cái sai và sửa lại nó. Và điều đáng nhớ nhất tôi không thể nào quên vào lúc năm tôi học lớp hai.
Hôm ấy là ngày đầu tiên tôi bước vào lớp hai, tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy chỉ cô giáo là mới còn những điều xung quanh đã quá quen thuộc với tôi ở năm học lớp một. Chúng tôi học trong một căn phòng nhỏ, những bức tranh của các anh chị năm xưa trông thật ngộ nghĩnh và dễ thương, bàn ghế giáo viên lẫn học sinh đều mới toanh. Cuối lớp thì có hai cái tủ xám xệch, trông nó tuy cũ kĩ nhưng sử dụng vẫn rất bền và tốt. Trong lớp ồn ào náo nhiệt bởi những đứa học sinh chúng tôi. Lát sau, một cô giáo nhẹ nhàng bước chân vào. Cô mặc bộ áo dài thướt tha, trông rất lộng lẫy. Khi cô bước vào thì cả lớp liền im lặng ngay. Cô bước lên bục giảng và giới thiệu về cô. Sau một hồi trò chuyện giữa cô và trò chúng tôi thì tiếng trống báo hiệu giờ ra về cũng vang lên. Ngày đầu đi học cùa tôi bắt đầu như thế đấy đầy niềm vui và hạnh phúc.
Sau những ngày học thì ngày thi cuối kì một cùng đã đến. Lo lắng, sợ hãi, băn khoăn là những cảm giác mà học sinh chúng tôi cảm nhận. Rồi những ngày thi của chúng tôi cũng đã trôi qua một cách nhẹ nhàng. Những con số, điểm số mà tôi hằng mong muốn cũng đã thực hiện được. Ngày hôm đó, tôi vui vẻ đem cuốn sổ liên lạc ra khoe với bố mẹ những con số chín, mười được ghi bằng mực đỏ. Sau những ngày nghỉ Tết, những cuộc vui chơi giải trí và du lịch cùng gia đình trong những ngày đầu năm mới, lũ học sinh chúng tôi trở lại trường với những nụ cười giòn tan, vui vẻ.
Những ngày học bắt đầu trờ lại, tôi đã quá thích thú với những cuộc đi chơi hồi Tết và tôi đã trở nên mất tập trung trong việc học tập. Cứ mồi lần vào giờ học tôi lại cứ chủ quan: “Không cần học chi cho mệt, chỉ cần thi để đạt điểm cao cho mọi người nể mình là được”. Nhưng tôi đâu ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra khác với suy nghĩ và tôi đã không thể lường trước được điều đó. Và ngày thi giữa học kì hai cùng đã đến, với tính chủ quan của tôi, kết quả thi đã quá tệ hại. Điểm sáu màu đỏ ghi rõ rệt trong bài tiếng Việt. Lúc đó, tôi bỗng tái xanh mặt và có vẻ lo lắng hơn. Tôi nghĩ rằng nếu đưa cho bố mẹ xem thì sẽ bị mắng cho một trận tơi tả. Nhưng rồi tôi nghĩ không phải do con số mà lỗi do tôi quá chủ quan trong việc học, vì vậy tôi đã đưa cho mẹ xem điểm số. Mẹ đã rất giận và còn mắng tôi một trận sau khi xem điểm. Có lẽ mọi chuyện đã qua, nhưng hôm sau đi học lại, cô giáo trách mắng tôi vì lơ là trong học tập. Thế nhưng tôi không muốn mọi người phải quá thất vọng về tôi một lần nữa nên tôi đã cố gắng học tốt và thi học kỳ hai. Dường như tôi đã biết nhận lỗi và sửa lỗi, điểm số trong kỳ thi cuối kỳ hai của tôi cao lên đã làm ba mẹ và cô giáo hài lòng. Vì trước giờ tôi chưa bao giờ bị điếm thấp và tôi cũng không muốn bị điểm thấp nên tôi không muốn ai cũng phải thất vọng. Đây chính là lần mà tòi mắc khuyết điểm và cũng là kỷ niệm đáng nhớ nhất để tôi biết sửa sai.
Tuy là một kỷ niệm nhưng nó rất quan trọng đối với tôi. Đó chính là lần tôi làm thầy cô giáo và tất cả mọi người buồn và giận dữ về tôi. Tôi hứa sẽ không tái phạm và cố gắng học để luôn làm cho cô giáo, bố mẹ và các vạn vui lòng.
Bài mẫu 3: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn - Cãi lại lời thầy
Dàn bài
- Mở bài: Dẫn dắt và giới thiệu về kỉ niệm mà em đã làm thầy cô giáo buồn phiền.
- Thân bài:
- Từ những câu hát trên Radio, một bức tranh quá khứ dường như mở ra trước mắt tôi.
- Hình ảnh người thầy mà tôi kính trọng cũng hiện ra rõ nét và kèm theo đó là những kỉ niệm cũ ùa về.
- Tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời bởi tôi luôn bị mọi người nói là con hoang không có bố, nên tôi ghét mọi người.
- Một hôm thầy giao đề bài văn: lá lành đùm lá rách và tôi đã không làm và nộp giấy trắng
- Thầy không chửi mắng thầy chỉ hỏi tôi lí do vì sao không làm và tôi đã cãi lại thầy vì trên đời này làm gì có lòng nhân ái, người yêu thương người. Tại sao em lại chứng minh điều dối trá như thế là đúng cơ chứ?....
- Rồi cả lớp ra về, thầy ngồi lại tâm sự thoải mái với tôi về cuộc đời cơ cực của thầy, nhưng thầy luôn hạnh phúc vì thầy còn sung sướng hơn nhiều người.
- Thầy cho tôi biết được nhiều điều về cuộc sống, từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác khiến tôi nghẹn ngào và hiểu ra tất cả
- Kết bài: Giờ thầy đã nghỉ hưu nhưng trong tâm trí tôi sẽ luôn mãi chứa đựng hình ảnh người thầy hiền từ của mình
Bài làm
Những ngày mùa hạ rả rích, khi ôm sách và lắng nghe vài giai điệu phát ra từ cái radio cũ mèm, tự dưng tôi nghe thấy mấy lời da diết vang lên: “Người thầy... vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa/Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…”. Tiếng Cẩm Ly tha thiết, chiều mùa hạ như đang rơi xuống, vỡ tan và xoáy vào lòng những kí ức tươi đẹp. Đột nhiên, có cảm giác như đang lạc vào một thế giới nào đó, một thế giới không phải của mình, thế giới của quá khứ.
Và tự nhiên, tôi nghĩ, dường như mình đang được xem lại cuộc đời bốn năm trước, qua vài cảnh quay được trích ra từ cái máy quay có lẽ là đời từ những năm 1980.
Máy quay có lẽ đã cũ lắm rồi, cảnh được cảnh mất, nhưng cũng đủ để tôi thấy tôi - mười một tuổi - đứng trong sân trường cấp II lộng gió, và bóng một người thấp bé lặng lẽ đạp chiếc xe khung, đi trong nắng vàng. Bất chợt, người ấy quay lại. Ánh mắt hiền từ được máy quay ghi lại rõ ràng không sai. Tim tự dưng thấy hẫng một nhịp.
Kia rồi! Thầy tôi...
Người đàn ông đi trong nắng vàng hôm ấy là người tôi kính trọng nhất trên đời. Có lẽ biết thế nên mọi cảnh quay về người ấy đều rõ nét và chân thực đến kì lạ. Tôi nhìn rõ cái bóng liêu xiêu, đổ dài trên con đường dài dằng dặc, cùng với cây thước kẻ nửa mét kẹp trong chiếc cặp da sờn cũ, hộp phấn bằng thép chỉ chực rơi ra, cùng mái tóc đã bạc lắm rồi. Bỗng nhiên, tôi thấy nước mắt đang dâng lên, đầy tràn hai khóe mắt.
Nhiều người vẫn miêu tả: Các thầy cao to, vạm vỡ, có đôi mắt sáng quắc uy nghiêm. Nhưng không! Thầy tôi thấp lắm, nếu so với chuẩn 1,8 m, chỉ chừng 1,6 m, tóc bạc trắng và lúc nào cũng lọc cọc đi trên chiếc xe khung han rỉ. Mắt thầy sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm. “Mọi thứ thuộc về thầy cũ kĩ đến mức hoài cổ”. Và tôi là chủ nhân của câu nói đó.
Nhớ lắm người thầy vẫn cần mẫn đạp xe, cần mẫn xách chiếc cặp da sờn cũ đến lớp , bất kể nắng mưa…Người thầy vĩ đại với mái tóc đã bạc trắng như cước và nụ cười hiền hậu luôn thường trực trên môi, luôn hướng về phía tôi vẫy tay cười hiền, dù chẳng bao giờ đứa hs hư đốn ấy thèm đáp lại …
Thầy tôi…vĩ đại như thế đấy. Người thầy đã thay đổi suy nghĩ và con người tôi…
Tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời – tôi luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Mẹ tôi sinh ra tôi nhưng tôi không có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt là “đồ con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với tôi. Tôi sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tôi không thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài mẹ tôi. Hai mẹ con tôi sống trơ trọi không họ hàng trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, loài người thật xấu xa và độc ác – trừ người mẹ hiền lành mà tôi hết lòng thương yêu và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh.
Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong giờ văn, hôm nay lớp học văn nghị luận chứng minh. Thầy giáo ra đề “Lá lành đùm lá rách”, giảng giải kĩ càng rồi giao bài tập về nhà cho học sinh. Một tuần thoáng qua tựa như chớp mắt, đến ngày một số đứa phải lên nộp bài , đen đủi là trong đó có tôi. Đúng như dự đoán, tôi “cả gan” nộp giấy trắng cho thầy, rồi khẽ liếc trộm xem thầy sẽ phản ứng như thế nào? Sẽ tra tấn lỗ tai tôi bằng những câu đại khái như: “ Em dám không làm bài tập về nhà ư?” hay “ Em coi thường môn văn của tôi phải không?”. Nhưng không! Nhìn tôi vẫn bằng đôi mắt ấy, nhưng dường như sự dịu hiền thường ngày đã bị che lấp bởi sự thất vọng ê chề:
- Thầy sẽ chỉ hỏi em một câu thôi. Và em có quyền không trả lời câu hỏi đó: Tại sao em không làm bài vậy Thủy?
Tôi “ bất chấp tất cả” gân cổ lên mà nói:
- Em không làm vì em không thèm làm chứ không phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, trên đời này làm gì có lòng nhân ái, người yêu thương người. Tại sao em lại chứng minh điều dối trá như thế là đúng cơ chứ?” Tôi nói mà không biết mình đang nói gì. Có lẽ đó là những điều uất ức dồn nén từ lâu hôm nay bộc phát. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Thầy thoáng sững người rôi ra hiệu cho cả lớp về hết, chỉ còn mình tôi ở lại. Tim tôi hẫng một nhịp phải chăng là sự hối hận cho lời nói không suy nghĩ của mình?
Thầy tâm sự với tôi. Thoải mái. Chẳng hề câu nệ. Như một người bạn tri kỷ…
Bất chợt tâm trí tôi ùa về những hình ảnh sống động về căn nhà của thầy mà tôi tình cờ khám phá ra. Nói thật nó mới nhỏ, chật hẹp làm sao! Chao ôi! Cái chòi lá ấy mà gọi là nhà á? Nó còn tồi tàn hơn căn buồng ẩm thấp của mẹ con tôi. Bất chợt giọng nói ấm áp của thầy vang lên. Như hồi tưởng lại kí ức cũ…
Thì ra.. đâu chỉ có tôi mồ côi cha, thầy còn tội nghiệp hơn! Một đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện, chẳng biết cha mẹ mình là ai? Còn sống hay đã chết? Giàu có hay bần hàn…Cuộc sống của thầy đã sớm quen với các mẹ, các bạn đồng cảnh ngộ với mình…
Tưởng như tôi sẽ khẳng định ngay ràng thầy là người khổ cực nhất cái thế giới này thì thầy đã cắt đứt mạch suy nghĩ ấy. Thầy nói với tôi ràng tuy thầy chẳng sung túc gì nhưng thầy còn sướng hơn nhiều người- sống với một thân thể khỏe mạnh. Thế là đủ! Bởi cuộc sống của thầy không cô độc, cho dù thầy là cô nhi. Thầy bảo, thầy còn có các mẹ bên cạnh chăm lo cho từng bữa cơm, giấc ngủ. Có các anh chị tình nguyện viên khích lệ động viên. Thế là viên mãn… Thầy được học hết lớp 12, rồi lại theo lời khuyên của các mẹ học tiếp lên Đại học , trở thành một thầy giáo như ngày hôm nay, thế là hạnh phúc...
“Bản thân thầy là một chiếc lá rách! Nhưng thầy không cô độc !” Tôi nhớ rõ thầy đã khẳng định như vậy. “Lúc khó khăn, có nhà trường và phụ huynh, học sinh giúp đỡ. Khi ốm đau bệnh tật có bà con hàng xóm thăm hỏi, động viên, nấu hộ bữa cơm hay lợp lại mái tranh trước muà mưa bão. Em biết không, họ- những chiếc lá đôi khi còn chưa lành ấy, nhưng đã thổi vào tâm trí thầy niềm động viên rất lớn, xua tan đi cái suy nghĩ tiêu cực mình là người khổ nhất, mình cực nhất…”
Người thầy ấy mỉm cười, nụ cười hạnh phúc như chưa từng có chuyện gì khiến thầy phiền lòng!
Còn tôi thì chết sững. Chuyển hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Vô thức, cổ họng đã nghẹn ứ không ra tiếng. Ôi! Thầy tôi! Khắc khổ thế đấy!
Tôi không có bố, nhưng tôi còn có mẹ bên cạnh, chăm sóc, lo lắng cho tôi từng li từng tý. Thức suốt đêm trông tôi ốm, hay sẵn sàng bán hàng suốt đêm nếu ngày mai tôi cần tiền đóng học… Tôi ân hận! Tôi giận mình quá, tôi suy nghĩ thật nông cạn. Trên thế giới này, có hàng tỷ, hàng triệu người còn khổ hơn tôi, cuộc sống của họ còn vất vả hơn mẹ con tôi gấp nhiều lần ! Nhưng họ có bao giờ kêu họ khổ, họ đau! Thầy ơi! Trái tim tôi đã đóng lại, nó buốt giá, nhưng thầy đã tìm ra chiếc chìa khóa để mở nó ra, sưởi ấm nó, truyền cho trái tim ấy sự yêu thương, độ lượng…
Tôi chạy lại mà ôm chặt lấy thầy. Khi ấy vòng tay thầy đã dang rộng sẵn để chờ đón tôi. Tôi nhìn thấy đôi môi ấy mỉm cười, gương mặt ấy bớt đi một nếp nhăn. Gương mặt Hiền như Bụt!
Đã hai năm trôi qua, và thầy không còn ở bên cạnh chúng tôi nữa. Thầy đã nhận quyết định nghỉ hưu từ tháng trước. Giáo viên mới dạy thay, một cô giáo trẻ đẹp mới ra trường. Nhưng có ai thay thế được vị trí của thầy trong trái tim tôi nói riêng, và tôi tin chắc rằng đám bạn tôi- lứa học sinh cuối cùng của thầy cũng vậy! Giờ dây, tôi có cảm giác như mình đang xách ba lô lên vai, leo lên chiếc xe đạp của mình, lao đi trong nắng vàng…đến nơi tràn đầy tri thức mà tôi hằng yêu kính: Ngôi trường cấp Hai.
Bài mẫu 4: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn - Sửa điểm, giấu sổ chủ nhiệm cô giáo
Dàn bài
- Mở bài: Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có lần mắc khuyết điểm, và tôi cũng như vậy
- Thân bài:
- Tôi vốn là học sinh giỏi toán của lớp nên tôi luôn được điểm 9, 10.
- Một hôm bài ôn tập, do chủ quan tôi không xem bài cũ
- Thay vì gọi một số bạn lên bảng làm bài lấy điểm miệng, hôm ấy cô cho cả lớp làm bài kiểm tra
- Tôi chưa ôn bài, đề viết xong lại xóa, trong đầu không có một chút kiến thức gì nên bài làm quá tệ chỉ đạt điểm 3
- Khi cô lấy điểm vào sổ vì sợ bố mẹ và sợ mất mặt bạn bè tôi lại nói tám điểm.
- Cô giáo phát hiện tôi nói dối nên đã mời phụ huynh, lúc đó cả lớp khinh miệt tôi, bố mẹ phạt tôi nên tôi rất ghét cô
- Tôi giấu sổ chủ nhiệm và sổ tay của cô khiến cô bị nhà trường khiển trách.
- Tôi hả hê nhưng đọc nhưng dòng lưu bút cô viết về tôi khiên tôi cảm thấy tội lỗi...
- Hôm sau tôi đến xin lỗi và trả sổ cho cô thì được tin cô đã xin nghỉ việc và về quê, lòng tôi càng thêm ân hận và có lỗi
- Đến giờ tôi vẫn chỉ mong một ngày được gặp lại cô và nói lời xin lỗi chân thành.
- Kết bài: Giờ đây tôi đã xa cô. Tôi mong có thể gặp lại cô để xin lỗi, để nhận được sự tha thứ, bao dung củ cô. Cô ơi, con thật lòng xin lỗi cô….
Bài làm
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có lần mắc khuyết điểm. Nhưng có những khuyết điểm khiến ta luôn ray rức mãi. Đó là trường hợp của tôi. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in chuyện của ngày hôm ấy. Tôi ân hận đã khiến cô buồn phiền vì lỗi lầm của mình nhưng tôi tin rằng cô sẵn sàng cảm thông và tha thứ cho tôi.
Tôi vốn là một học sinh giỏi Toán của lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm chín, điểm mười. Mỗi lần, cô gọi điểm, tôi luôn tự hào và trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, tôi chủ quan không xem lại bài cũ. Theo thường lệ, cô sẽ gọi các bạn lên bảng làm để lấy điểm. Tôi khăng khăng nghĩ rằng cô sẽ không gọi đến tôi đâu, bởi tôi đã có điểm kiểm tra miệng rồi. Vì vậy, tôi ung dung ngắm trời qua khung cửa sổ và thả hồn tưởng tượng đến trận kéo co mà đội lớp tôi và lớp bảy năm sẽ diễn ra chiều nay. Nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra, một tin “chấn động” làm lớp tôi nhốn háo cả lên. Cô giáo yêu cầu chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Biết làm sao bây giờ? Tôi vẫn chưa ôn bài cũ. Mỗi khi làm bài, cô thường báo trước để chúng tôi chuẩn bị mà. Còn hôm nay sao lại thế này? Tôi ngơ ngác nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh khi nhỏ Hoa ngồi cạnh huých tay vào sườn nhắc tôi chép đề và lo làm bài. Tôi loay hoay mãi cứ viết rồi lại xóa. Nhìn quanh tôi thấy các bạn chăm chú làm bài. Về phía tôi, đầu óc tôi quay cuồng như muốn vỡ tung, tôi hoàn toàn mất bình tĩnh và không thể suy nghĩ được cách làm bài. Thời gian đã hết, tôi nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, không yên. Tôi nghĩ đến lúc phát bài ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây? Tôi sẽ mất mặt trước lớp, lại bị cô giáo khiển trách, chưa nói đến việc thế nào bố mẹ cũng la rầy. Bố mẹ sẽ đốt sạch sành sanh kho tàng truyện tranh của tôi cho mà xem. Tôi phải làm gì đây ? Tôi phải làm gì đây? Các câu hỏi dồn dập ấy đạt ra khiến tôi càng lo lắng hơn.
Rồi thời khắc định mệnh đã đến. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, con số ba khiến tim tôi thắc lại. Tôi đã cố không để ai nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên. Vẻ mặt ấy che giấu biết bao sóng gió đang quay cuồng, đang nổi lên trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Tôi biết ăn nói làm sao với cô, với bố mẹ, với bạn bè bây giờ ? Tôi lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý… Cô giáo bắt đầu gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng to “Tám ạ!”. Cô giáo dường như không phát hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhũ : “Chắc cô không để ý đâu ví có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!” . Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy tôi làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm “tám” theo nét chữ của cô. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc cô giáo đòi xem lại bài, tôi lạnh cả người. Trời hỡi, đúng như lời “tiên tri”, trời xuôi đất khiến làm sao ấy, cô thật sự muốn xem lại bài chúng tôi vì đểm tám không khớp vời con số cô tổng kết trước khi trả bài. Cả người tôi lạnh run, mặt tôi tái mét. Tôi chỉ muốn trốn ra khỏi lớp mà thôi. Và tôi càng hốt hoảng hơn khi nghe cô gọi tên tôi. Cô đã phát hiện ra tôi sửa điểm. Cô gọi tôi lên và đưa giấy mời phụ huynh ngay. Cả lớp tôi như bị bao trùm bởi cái không khí nặng nề, khô khốc ấy. Cô chẳng nói lời nào với tôi khiến tôi càng sợ và càng bối rối hơn. Tôi không còn tâm trạng để học các môn khác. Cô cảm thấy “ghét” cô biết bao! Tôi mới vi phạm lần đầu đầu thôi mà sao cô không tha thứ cho tôi. Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù cô. Sự việc tiếp theo đó thì ba mẹ tôi đã phạt tôi suốt mấy tuần lễ không cho xem truyện, bắt tôi làm bài tập Toán miệt mài. Tôi lại càng “ghét” cô hơn…Và thế là một ngày nọ, khi hết giờ đến giờ ra chơi, các bạn chạy lên bàn hỏi bài cô, tôi đã nhanh tay giấu đi quyển số chủ nhiệm và một quyển sổ tay của cô. Tôi chỉ nghĩ làm cô tức và lo lắng… Tôi thấy cô quay lại lớp tìm và thông báo cho cả lớp. Nhưng không một ai biết… Cô không hề mảy may nghi ngờ đến những cô cậu học trò bé bỏng của cô. Đúng như tôi dự đoán, cô phải nộp sổ chủ nhiệm cho nhà trường. Cô làm mất sổ nên bị nhà trường khiển trách. Trên môi cô không nở được nụ cười nào, trông cô buồn rười rượi. Cô phải mất thời gian làm lại quyển số ấy. Điều ấy làm tôi thấy hả dạ.
Một hôm, tôi tình cờ giở quyển sổ tay của cô ra xem. Từng trang, từng trang là những ghi nhận về công việc, có cả những trang cô kỉ niệm của lớp. Cô ghi lại tên các bạn bị ốm, nhận xét` bạn này cần giúp đỡ về môn nào, bạn nào tiến bộ… Tôi cảm thấy bất ngờ quá. Thì ra cô đã rất chăm chút, yêu thương chúng tôi. Tôi lật đến trang gần cuối, cô viết về bài kiểm tra Toán gần đây của lớp. Tôi hết sức ngạc nbhiên khi có một đoạn nhỏ cô viết về tôi :“Không hiểu sao khôn ghiểu sao con bé Trinh làm bài tệ quá nhỉ? hay nó gặp chuyện gì không vui? Mình phải tìm hiểu nguyên nhân xem có giúp em ấy được gì không? Thường trò này rất chăm ngoan, luôn giúp đỡ bạn bè và lễ phép…” Đọc những dòng tâm tình của cô, tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng tôi như thắt lại. Giờ đây tôi mới boết cô luôn xem tôi là đứa trò ngoan, luôn lễ phép và tôn trọng cô. Cô luôn nghĩ vì lí do nào đó khiến tôi khiến tôi không làm bài được chứ có nghĩ vì tôi lười học bài đâu. Cô cho tôi điểm ba cũng đáng thôi. Điểm ba ấy khiến tôi khiến tôi phải nhắc nhở mình… Tôi biết làm gì để chuộc lỗi ngoài việc đem trả sổ cho cô và xin lỗi cô. Mong sao cô có thể tha thứ cho tôi. Nghĩ vậy, sáng hôm sau, tôi định đem sổ vào trả cô thì hay tin cô phải về quê gấp vì mẹ cô đang bệnh nặng không có người chăm sóc. Cô đã nộp đơn xin nghỉ việc một thời gian… Cái tin ấy làm tôi sửng sốt. Hai quyển sổ vẫn còn nguyên trong cặp của tôi. Tôi không biềt làm thế nào để liên lạc với cô đây? Mọi thứ giờ đã quá muộn. Giá như lúc ấy tôi không sửa điểm thì có lẽ tôi sẽ không gây nên bao lỗi lầm, bao buồn phiền cho cô đâu. Và tôi cũng không phải ray rức như bây giờ. Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết dày vò chính bản thân. Bao cảm xúc đè nén trong tôi làm tôi muốn vỡ tung. Tại sao ngày ấy tôi lại có những suy nghĩ sai lầm và ngốc nghếch đến thế để rồi bây giờ ân hận mãi. Tôi không còn gặp cô nữa và chẳng biết làm sao để xin lỗi cô. Tôi chỉ còn biết gìn giữ quyển sổ của cô và mong một ngày gần đây tôi sẽ gặp lại cô, sẽ trả sổ cho cô và kèm lời xin lỗi chân thành của tôi. Cô ơi…
Thời gian không dừng lại. Giờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi giờ đã có ngưới thầy khác. Tôi dẫu biết người thầy ấy cũng sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng tôi nhưng tôi chỉ mong tìm lại bóng dáng của cô ngày nào. Tôi mong có thể gặp lại cô để xin lỗi, để nhận được sự tha thứ, bao dung củ cô. Cô ơi, con thật lòng xin lỗi cô….