“Tuổi thơ bên nhau cho ta vô tư với bao mơ mộng
Biết bao tháng ngày bạn kề bên sớt chia
Những lúc lặng thầm thả tung ước mơ lên trời
Bạn ơi nhớ không biết bao những kỉ niệm buồn vui cùng tôi.”
Mỗi khi những lời ca ấy vang lên, tôi lại nhớ đến những ngày tháng cấp 2 của mình, nơi tôi đi qua những ngày khờ dại, ngây thơ cùng bạn bè của mình. Trong những kỉ niệm đẹp nhất của quãng thời gian ấy, luôn có hình bóng của Lan - người bạn thân nhất của tôi.
Tôi với Lan vốn chung lớp từ đầu năm học, nhưng cả hai lại không thân thiết và hầu như không nói chuyện bao giờ. Cho đến một ngày nọ, trên đường đi học về, tôi đi qua một ngõ nhỏ thì gặp phải một nhóm thường bắt nạt bạn bè trong trường. Hồi ấy, tôi rất sợ mình sẽ là nạn nhân của chúng, bởi tôi không lanh lẹ, lại nhút nhát, nếu bị bắt nạt một lần thì có lẽ sẽ cứ bị bắt nạt mãi. Ngày ấy cũng đến, chúng chặn tôi lại và đòi tiền, nếu đưa tiền thì tôi mới được đi qua. Nhưng số tiền trong cặp là tiền tôi dành dụm cả tháng trời để mua cuốn sách Nguyễn Nhật Ánh mà lâu nay vẫn mơ ước, làm sao tôi có thể mất một cách dễ dàng đến thế? Tôi đang hoảng sợ thì bỗng nghe tiếng hét: “Này!! Cậu lại bắt nạt bạn bè hả? Tớ méc mẹ cậu đấy nhé!!” Một tên bự con nhất đám bắt nạt nhìn về đầu hẻm rồi nhăn nhó: “Lại là cậu hả? Bực hết cả mình!” Nói rồi, cậu ta phẩy tay với cả băng rồi khó chịu rời đi, không quên liếc xéo người kia một cái. Tôi ngơ ngác nhìn người vừa cứu mình, đấy là Lan, bạn cùng lớp với tôi. Cậu ấy cười thật tươi rồi bảo: “Tên đó là hàng xóm nhà tớ, cậu về nhà đi kẻo trễ.”
Tôi ấn tượng với Lan từ đấy, cậu ấy mạnh mẽ, phóng khoáng và dũng cảm vô cùng. Kể từ hôm đó, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, thường đi học và về nhà cùng nhau. Giống với tính cách của mình, Lan có mái tóc ngắn như con trai, dáng vẻ nhanh nhẹn và hoạt bát. Cậu ấy có một đôi mắt to và sáng, cùng nụ cười tươi, lúc nào cậu cũng vui vẻ và nhiệt tình với mọi người. Nhờ có Lan, tôi cũng dần dần thoát khỏi vỏ bọc nhút nhát của mình, tôi chơi với lớp nhiều hơn, trêu chọc và tán gẫu cùng mọi người. Đến năm lớp chín thì tôi và Lan được giáo viên xếp ngồi cùng bàn để kèm cho nhau học. Lan học giỏi các môn tự nhiên và yếu xã hội, trong khi tôi thì ngược lại, tôi có thiên hướng xã hội và học rất dở các môn tự nhiên. Không biết có kèm nhau học được bao nhiêu không, nhưng chúng tôi cứ dựa dẫm vào nhau để qua được những môn mình yếu. Những ngày mùa đông lạnh lẽo, tôi thường mang theo những túi hạt dẻ nóng ấm, để cả lớp chuyền tay ăn vụng trong lớp. Những ngày mùa hạ nóng bức, tôi và Lan lại rủ nhau ra hồ bơi gần nhà để thi bơi, thế nhưng chẳng bao giờ tôi bơi nhanh hơn Lan được cả.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những ngày đẹp đẽ như thế, đến khi những bài kiểm tra, ôn tập bắt đầu kéo đến, tôi mới nhận ra dường như năm học của tôi sắp kết thúc, chúng tôi có khả năng sẽ chia xa, mỗi đứa một trường khác nhau. Tôi và Lan thường ngồi dưới gốc phượng vĩ của trường, dò bài cho nhau, đọc ê a những công thức khó nhằn, suy nghĩ luận điểm cho bài văn về nhà. Những ngày ấy, trời trong xanh và đẹp vô cùng, những đám mây cứ trôi lặng lẽ, bình yên đến lạ. Tôi nghĩ về những kỉ niệm mà chúng tôi có với nhau, nghĩ đến việc sẽ không còn trêu chọc nhau được nữa, tôi thở dài:
- Này, có khi nào tớ với cậu không được học cùng trường nữa không?
- Có sau đâu, mỗi ngày đi học về tớ sẽ qua nhà cậu chơi! - Lan cười tươi
Tôi cũng cười, rồi lại lẩm nhẩm những công thức mình đang học thuộc. Tôi tự hỏi, liệu hai đứa có còn thân thiết được như thế? Liệu chúng tôi sẽ có những người bạn mới, và rồi lãng quên nhau hay không? Những ngày mùa hạ rồi có sẽ còn rực rỡ?
Và chúng tôi cũng bước vào kì thi chuyển cấp, qua những ngày lo lắng chờ điểm, cuối cùng thì số điểm của tôi và Lan cũng như dự đoán. Chúng tôi học cùng trường, nhưng tôi học ban xã hội, còn Lan sẽ học ban tự nhiên. Đối với tôi như vậy là đã vui rồi, bởi chúng tôi vẫn sẽ có thể gặp nhau và đùa vui. Bước vào ngôi trường mới, tôi và Lan vẫn đi học và về nhà cùng nhau, dẫu biết rằng rồi chúng tôi sẽ có những người bạn mới, nhưng Lan vẫn sẽ luôn là người bạn đặc biệt nhất của tôi.
Ai đó từng nói: "Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình thêm một lần nữa.” Tôi đang đi trong những ngày đẹp nhất của đời mình, và tôi cùng Lan sẽ tạo nên những kỷ niệm thật đẹp, để sau này nhìn lại tình bạn này, chúng tôi sẽ không bao giờ hối hận vì những gì đã qua.