A. TIẾNG VIỆT (6,0 điểm)
1. Đọc hiểu văn bản (2,0 điểm)
Đọc đoạn văn sau:
MỘT VIỆC NHỎ THÔI
Một gia đình gồm hai vợ chồng và bốn đứa con nhỏ đi nghỉ mát ở một bãi biển vào dịp hè. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa. Thế rồi, họ trông thấy một bà cụ nhỏ nhắn ăn mặc xuềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà thêm khó coi. Bà cụ lẩm bẩm, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.
Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà nghe thấy để bà đi chỗ khác kiếm ăn.
Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà cứ từ từ tiến về phía họ. Thế rồi bà cụ dừng lại nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm cười với họ nhưng không ai đáp lại mà giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lại lẳng lặng làm tiếp công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.
Trò chuyện với những người trong quán. Hai vợ chồng hỏi bà cụ khả nghi kia là ai và họ… sững sờ: Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình giẫm phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã chết không lâu vì bệnh uốn ván. Thương cháu đến ngẩn ngơ, từ dạo ấy, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm nhặt những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc. Mọi người hỏi lí do thì bà cụ đáp mà đôi mắt ướt nhòe: “Ô, tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi”.
Nghe xong câu chuyện, người chồng vội chạy ngay xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống…
(Theo Internet Những câu chuyện cảm động – Diễn đàn làm cha mẹ)
Khoanh tròn vào chữ cái đứng trước câu trả lời đúng:
Câu 1 (0,5 điểm). Khi ngồi trên bãi biển, gia đình nọ đã nhìn thấy điều gì lạ?
- A. Bọn trẻ tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát.
- B. Một cụ già đang lẩm bẩm, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển bỏ vào cái túi.
- C. Một cụ già tóc bạc trắng như cước, khuôn mặt nhăn nheo dắt đứa cháu đi dạo trên bãi biển.
Câu 2 (0,5 điểm). Những chi tiết nào mô tả thái độ coi thường, e ngại của gia đình đó đối với bà cụ?
- A. Vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa; cố ý nói to để bà cụ nghe thấy mà đi chỗ khác kiếm ăn.
- B. Quát bọn trẻ tránh xa cụ già và đuổi cụ già ra chỗ khác kiếm ăn.
- C. Bà cụ mỉm cười với họ nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác.
Câu 3 (0,5 điểm). Điều gì về bà cụ khiến gia đình nọ ngạc nhiên, sững sờ?
- A. Bà cụ là người dân ở đây. Việc nhặt những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc là một thú vui của bà.
- B. Bà cụ từng có đứa cháu ngoại bị chết do đạp phải một mảnh chai khi bán hàng rong trên bãi biển.
- C. Từ khi đứa cháu chết vì giẫm phải mảnh chai trên bãi biển, bà cụ cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển tìm nhặt những mảnh chai, mảnh sắt hoặc những hòn đá có cạnh sắc để các cháu bé có thể vui chơi mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của bà.
Câu 4 (0,5 điểm). Em có suy nghĩ gì về việc làm của bà cụ?
- A. Bà cụ là tấm gương sống vì người khác. Việc làm của bà cụ tuy nhỏ nhưng có ý nghĩa rất lớn. Nó đem lại sự bình yên cho cuộc sống.
- B. Việc làm của bà cụ rất đáng được trả công.
- C. Đó là một việc làm khó khăn, không phải ai cũng có thể làm được.
Câu 5 (1,0 điểm). Em hãy gạch chân dưới các danh từ có trong đoạn thơ sau:
Những lời cô giáo giảng
Ấm trang vở thơm tho
Yêu thương em ngắm mãi
Những điểm mười cô cho.
(Trích Cô giáo lớp em)
Câu 6 (3,0 điểm).
- a. (1,0 điểm) Em tìm và điền động từ vào ô trống dưới đây:
- b. (2,0 điểm) Em hãy viết tiếp vào chỗ trống để hoàn thành câu (yêu cầu có sử dụng ít nhất 1 động từ):
- B. TẬP LÀM VĂN (4,0 điểm)
Câu 7. Nghe – viết (1,5 điểm)
Tự trọng
Hạnh loay hoay mãi vẫn chưa tìm được lời giải cho bài toán đố. Cạnh em, Liên đã làm xong. Chỉ cần liếc qua, bài của Hạnh sẽ có ngay lời giải. Một lần này thôi. Bỗng Hạnh thấy nóng bừng. Em tưởng như ánh mắt nghiêm khắc của cô giáo đang nhìn mình. Em lại cắm cúi làm tiếp. “Hết giờ. Các em nộp bài !”. Cô giáo nhắc. Vẫn còn bài toán đố chưa giải xong nhưng Hạnh thanh thản vì em đã không đánh mất lòng tự trọng.
Câu 8. Viết bài văn (2,5 điểm)
Đề bài: Em hãy viết bài văn kể lại câu chuyện đã đọc, đã nghe nói về lòng trung thực hoặc lòng nhân hậu
Hướng dẫn trả lời:
- A. TIẾNG VIỆT: (6,0 điểm)
Câu 5 (1,0 điểm) Mỗi ý đúng được 0,25 điểm:
Những lời cô giáo giảng
Ấm trang vở thơm tho
Yêu thương em ngắm mãi
Những điểm mười cô cho.
Câu 6 (3,0 điểm)
- a. Mỗi ý đúng được 0,25 điểm
- b. Mỗi ý đúng được 1,0 điểm
- B. LÀM VĂN: (4,0 điểm)
Câu 7:
Yêu cầu:
- Viết đúng kiểu chữ thường, cỡ nhỏ
- Viết đúng chính tả các từ ngữ, dấu câu
- Trình bày đúng theo mẫu, chữ viết sạch và rõ ràng
Câu 8:
Tham khảo bài viết sau:
Từ xưa, nhân dân ta vẫn luôn đề cao tấm lòng nhân hậu của con người và xem đó là một phẩm chất quý để nuôi dưỡng. Do đó, rất nhiều những câu chuyện kể dân gian đã được sáng tác để gửi gắm bài học về lòng nhân hậu cho trẻ em. Câu chuyện đầu tiên kể về lòng nhân hậu mà em được nghe chính là Nàng tiên ốc.
Câu chuyện xảy ra ở một vùng quê nghèo yên bình. Ở cuối ngôi làng đó, có một bà lão già sống một mình. Hằng ngày, bà ra đồng, ra sông mò cua bắt ốc để kiếm sống qua ngày. Một tuần nọ, trời mưa tầm tã kéo dài, khiến bà lão phải ở nhà chịu đói. Khi mưa vừa tạnh, bà liền chạy ngay ra đồng. Lúc ấy, trong mớ ốc bắt được, bà phát hiện có một con ốc to rất đẹp. Vỏ của con ốc sạch sẽ không có chút rong rêu nào, đã vậy còn có màu xanh ngọc bích rất đẹp. Khi bà đưa con ốc lên dưới ánh mặt trời, lớp vỏ còn lóng lánh lên ánh hào quang rất đẹp. Nếu đem con ốc này đến nhà phú ông để bán thì bà sẽ có đủ tiền để ăn ngon mặc đẹp đến hết đời. Nhưng nhìn con ốc trong tay, bà bỗng sinh lòng thương xót, thế là bà đem con ốc xanh về nhà, nuôi trong chum nước. Tối về nhà, bà ra chum nước ngắm ốc, rồi trò chuyện với nó như con cháu trong nhà.
Cũng từ hôm đó, nhà bà lão xảy ra biết bao chuyện lạ. Mỗi chiều khi bà từ chợ về, đều thấy sân nhà sạch tinh tươm. Khu vườn được nhổ cỏ, vun xới sạch sẽ. Đàn gà và con lợn sau chuồng cũng đã được ăn no. Đặc biệt ở trong nhà, luôn có sẵn một mâm cơm canh nóng hổi. Ăn bát cơm nóng, bà lão cảm động vô cùng. Bà không biết ai đã có lòng tốt chăm sóc cho bà như vậy. Sau vài hôm suy tư, bà lão quyết định phải tìm ra người tốt kia để báo đáp. Thế là, sáng ngày hôm sau, bà giả vờ chuẩn bị giỏ tre để ra đồng mò cua như mọi ngày. Nhưng đi đến đầu ngõ, bà lén lút quay về phía sau nhà, đứng sau bụi chuối để quan sát. Đến giữa buổi sáng, từ trong chum nước của bà, ánh sáng xanh kì ảo lóe lên, sau đó một cô gái trẻ dịu dàng bước ra ngoài. Nhìn bộ váy xanh óng ánh của cô gái, bà lão liền nhận ra ngay cô chính là con ốc xanh mà mình nuôi hóa thân thành. Thế là, bà sững người nhìn cô gái giúp mình dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị bữa cơm. Nhìn dáng cô thoăn thoắt, bà bỗng nảy sinh lòng khao khát một cô con gái. Giá mà bà có một cô con gái, bà sẽ cùng cô ăn cơm, ngắm trăng, đi chợ, không còn phải côi cút một mình nữa. Thế là, bà cụ liền chạy vào nhà, đập vỡ vỏ ốc xanh, rồi ôm chầm lấy cô gái trẻ. Trong ánh mắt ngơ ngác của cô gái, bà cụ tha thiết mong cô hãy ở lại với bà và làm con gái của bà. Cảm nhận được sự chân thành của bà cụ, nàng tiên ốc gật đầu đồng ý. Thế là từ hôm ấy, mái nhà tranh đã trở nên ấm áp, hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười.
Cả bà lão và cô gái trong câu chuyện đều là người có trái tim nhân hậu. Vì có lòng nhân hậu nên bà lão mới không bán con ốc xanh và đem về nuôi dưỡng. Cũng vì lòng nhân hậu, mà cô tiên ốc xanh đã giúp bà cụ dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cơm nước, rồi đồng ý ở lại làm con gái của bà. Tấm lòng nhân hậu đã giúp cho các nhân vật được sống hạnh phúc và xích lại gần nhau hơn. Thật là đáng quý!