2.Khám phá
- Những chi tiết nào trong câu chuyện thể hiện lối sống tiết kiệm của Bác Hồ?
- Từ câu chuyện về Bác Hồ, em hiểu tiết kiệm là gì? Vì sao chúng ta phải tiết kiệm?
- Em rút ra được bài học gì cho bản thân từ bài học trên?
- Em hãy quan sát các hình ảnh dưới đây và cho biết:
Hành vi nào thể hiện sự tiết kiệm và hành vi nào thể hiện sự lãng phí?
- Hậu quả của những hành vi lãng phí?
- Em hãy chia sẻ với các bạn trong lớp về ý nghĩa câu ca dao sau:
Được mùa chớ phụ ngô khoai
Đến khi thất bát lấy ai bạn cùng
(Ca dao)
Bài Làm:
• Những chi tiết trong câu chuyện thể hiện lối sống tiết kiệm của Bác Hồ:
- Bữa ăn quy định không quá 3 món.
- Ăn món gì phải hết đấy.
- Có quả chuối hơi nẫu, nhiều người không ăn,bác bảo lấy dao gọt phần nẫu đi để ăn.
- Đi công tác Bác thường bảo các đồng chỉ chuẩn bị cơm nắm.
- 10 ngày nhịn ăn 1 bữa, 1 tháng nhịn ăn 3 bữa để cho người nghèo.
- Nếu miếng giấy nhỏ đủ viết thì chớ dùng 1 tờ to
• Từ câu chuyện về Bác Hồ, em hiểu tiết kiệm là: sử dụng 1 cách hợp lí tiền bạc, của cải, thời gian, sức lực của người khác. Chúng ta phải tiết kiệm vì tiết kiệm không chỉ giảm gánh nặng cho gia đình, thể hiện lối sống văn minh mà còn có điều kiện giúp đỡ ngời khác , chia sẻ với những người có hoàn cảnh khó khăn.
• Em rút ra được bài học cho bản thân từ bài học: chúng ta phải biết tiệt kiệm từ mọi việc làm nhỏ nhặt nhất có thể.
• Em hãy quan sát các hình ảnh dưới đây và cho biết:
• Hành vi 1, 2 thể hiện sự tiết kiệm và hành vi 3, 4 thể hiện sự lãng phí
• Hậu quả của những hành vi lãng phí: tốn kém tiền bạc của gia đình, tài nguyên của xã hội và lãng phí với thời gian của chúng ta.
• Ý nghĩa câu ca dao sau: dùng ngôn từ hóm hỉnh để khuyên răn mọi người. Khoai, ngô không giá trị bằng lúa gạo nhưng rất quan trọng, để ăn độn, nhất là trong kì giáp hạt tháng ba ngày tám. Dù có được mùa cũng không nên “phụ ngô khoai, coi thường”, rẻ rúng ngô khoai
“Khi thất bát” là khi mất mùa, nhà nông thu hoạch kém. “Lấy ai bạn cùng” nghĩa là lấy gì để san sẻ, để chia ngọt sẻ bùi cùng mình qua cơn đói kém, thiếu thốn. Câu tục ngữ với cách nói nhẹ nhàng mà thấm thìa về một lời khuyên nhà nông, cũng như mọi người phải biết quý trọng ngô khoai, không được coi thường hoặc hoang phí ngô khoai, lương thực.